Con kền kền – Nguyên Thạch
Nguyên Thạch là kẻ thường xuyên có các viết bài trên các trang mạng phản động, nhằm tuyên truyền các luận điệu phản động chống đối chế độ, chống Đảng, Nhà nước. Bài viết mới đây của Nguyên Thạch với tiêu đề: “Kền kền đỏ” trên trang mạng Danlambao, càng cho mọi người thấy rõ, y ngày càng lún sâu vào con đường phản nước, hại dân.
1. Nguyên Thạch bịa đặt, xuyên tạc vu cáo những người cộng sản và chế độ cộng sản.
Với giọng điệu hằn học thâm thù cộng sản, trong bài viết của mình, Nguyên Thạch cố tình vu cáo những người Cộng sản là “hung tàn và lấy hung tàn làm nền tảng để vận hành mọi việc”. Y cho rằng: “Người cộng sản là những người không có trái tim nhân ái, là những người không biết yêu thương là gì”. Rõ ràng, đây chỉ là cách nói lấy được mà không căn cứ vào thực tế của Nguyên Thạch.
Hẳn tất cả mọi người đều biết rằng, lần đầu tiên trong lịch sử, C.Mác – Ph.Ănghen đã luận chứng một cách khoa học về con đường và biện pháp để biến những ước mơ, nguyện vọng của nhân loại từ hàng bao thế kỷ nay thành hiện thực, đồng thời chỉ ra lực lượng xã hội có sứ mệnh lịch sử thực hiện sự cải biến ấy, đó là giai cấp công nhân và nhân dân lao động. Phong trào cộng sản công nhân quốc tế là phong trào đấu tranh của đông đảo quần chúng nhân dân lao động vì lợi ích của chính họ. Trong Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản năm 1848, C.Mác và Ph. Ăngghen đã chỉ rõ: “Tất cả những phong trào lịch sử, từ trước đến nay đều do thiểu số thực hiện, hoặc đều mưu lợi ích cho thiểu số. Phong trào vô sản là phong trào độc lập của tuyệt đại đa số, mưu lợi ích cho tuyệt đại đa số”. Chế độ xã hội chủ nghĩa đặt lên hàng đầu lợi ích căn bản của giai cấp công nhân, nhân dân lao động. Chính nhu cầu, lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động được đáp ứng đầy đủ sẽ tạo ra động lực tiếp tục thúc đẩy xã hội phát triển theo hướng nhân đạo và vì sự phát triển tiến bộ, bền vững. Tính ưu việt của chế độ xã hội chủ nghĩa đã được thực tiễn kiểm nghiệm ở Liên Xô trong hàng loạt sự kiện lịch sử lớn nhất trong thế kỷ XX: cứu nhân loại khỏi họa phát xít; giữ gìn hòa bình thế giới, đẩy lùi nguy cơ chiến tranh thế giới thứ ba; thức tỉnh ý thức chính trị của các dân tộc, thúc đẩy phong trào giải phóng dân tộc đưa đến sự sụp đổ của hệ thống thuộc địa của chủ nghĩa đế quốc, buộc chủ nghĩa tư bản phải tự điều chỉnh thích nghi; giúp đỡ sự nghiệp chính nghĩa của nhiều quốc gia trên hành tinh. Thế nhưng, cố tình quên đi sự thật đó, những kẻ chống cộng như Nguyên Thạch lại lên án chủ nghĩa cộng sản là vô nhân đạo, là dối trá và hung tàn! Rõ ràng, đó là sự đổi trắng thay đen, phản bội lại lịch sử, phản bội lại những thành tựu của nhân loại tiến bộ trên thế giới, phản bội lại chính những người đã giải phóng các dân tộc khỏi áp bức, bóc lột.
2. Kêu gọi biểu tình là hành động sai trái và xấu xa nhất của Nguyên Thạch
Yêu chuộng hòa bình, mong muốn đất nước ổn định để phát triển luôn là khát vọng chính đáng của mọi người dân Việt Nam, không phân biệt giàu nghèo, dân tộc, tôn giáo. Bởi hậu quả của việc bất ổn chính trị không chỉ là nguyên nhân trực tiếp ảnh hưởng lớn đến sự phát triển kinh tế của mỗi quốc gia mà còn gây ra rất nhiều đau thương, bất hạnh cho nhân dân. Ở những quốc gia, vùng lãnh thổ không giữ được sự ổn định về chính trị thì người gánh chịu hậu quả nặng nề nhất chính là nhân dân. Ấy vậy mà, trong bài viết của mình Nguyên Thạch lại rắp tâm kêu gọi mọi người “tiếp tục xuống đường không hẹn trước, không ngưng nghỉ cho đến ngày thành công”. Thiết nghĩa, Nguyên Thạch và đồng bọn mới chính là loài kền kền muốn ăn “thịt sống máu tươi” của những người dân lương thiện.
Trong những ngày qua, hẳn mọi người đều biết đến những âm mưu kêu gọi tổng biểu tình để gây bạo loạn lật đổ ở nhiều thành phố trên cả nước. Đây là một âm mưu, thủ đoạn chính trị thâm độc và nguy hiểm của các thế lực thù địch, nhằm mục đích gây mất ổn định chính trị trong nước. Với nhiều lý do, chúng kích động, kêu gọi mọi người xuống đường “tổng biểu tình” nhằm lật đổ chế độ “độc tài đảng trị”. Kêu gọi “tổng biểu tình” toàn quốc không phải là chiêu trò gì mới, các thế lực thù địch muốn tạo ra những điểm “nóng”, từng bước kích động, lôi kéo, tập hợp lực lượng để tập dượt những hình thức gây rối, phá hoại an ninh chính trị hòng gây ra bạo loạn chính trị để tạo cớ can thiệp từ bên ngoài. Đây là những hành động hoàn toàn trái ngược với những gì chúng viết ra về dân chủ và nhân quyền! Dân chủ, nhân quyền chỉ là sự ngụy tạo che đậy âm mưu phản động của các thế lực thù địch.
Tục ngữ Việt Nam có câu “miệng nam mô nhưng bụng bồ dao găm” và câu này hoàn toàn đúng với Nguyên Thạch. Y lớn tiếng chửi rủa những người cộng sản là hung tàn và phản nhân văn nhưng bản thân mình thì lại đi “chọc gậy bánh xe”, phá hoại sự ổn định của đất nước. Nguyên Thạch ngày càng lún sâu vào con đường phản nước, hại dân./.
Sự đê hèn của Nguyên Thạch đến tột cùng của loài súc sinh khi kêu gọi mọi người xuống đường biểu tình. Đã bao lần y và đồng bọn làm thế. nhưng chỉ số ít người dân nhẹ dạ cả tin bán lòng yêu nước và cuộc sống bình yên của mình lấy vài đồng bạc bẩn. Đất nước đang yên bình, cuộc sống đang vui tươi, êm đềm vững bước trên con đường phát triển.
Chế độ dân chủ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam ngày nay do Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản Việt Nam khởi xướng. Bản chất của chế độ đó là quyền làm chủ của nhân dân gắn liền với bảo vệ độc lập dân tộc do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo theo con đường của Chủ nghĩa Mác-Lênin. Những loạn ngôn của Nguyên Thạch nhằm xuyên tạc, chống phá chế độ, kêu gọi người dân biểu tình là hành động đê hèn của kẻ bán nước “cầu vinh”. Hành vi của Nguyên Thạch cần bị lên án, bác bỏ và trừng trị trước pháp luật.
Bài viết mới của Nguyên Thạch với tiêu đề: “Kền kền đỏ” càng cho mọi người thấy rõ, y ngày càng lún sâu vào con đường phản nước, hại dân. Chúng ta cần kiên quyết đấu tranh bác bỏ những luận điệu xuyên tạc, phản động của Nguyên Thạch.
Nguyên Thạch đã lộ nguyên hình là 1 tên bán nước, hại dân với hành động xuyên tạc và kêu gọi mọi người biểu tình
Nguyên Thạch và đồng bọn mới chính là loài kền kền muốn ăn “thịt sống máu tươi” của những người dân lương thiện khi y rắp tâm kêu gọi mọi người xuống đường biểu tình, chống đối chế độ!
Chế độ xã hội chủ nghĩa đặt lên hàng đầu lợi ích căn bản của giai cấp công nhân, nhân dân lao động. Chính nhu cầu, lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động được đáp ứng đầy đủ sẽ tạo ra động lực tiếp tục thúc đẩy xã hội phát triển theo hướng nhân đạo và vì sự phát triển tiến bộ, bền vững.
Đúng vậy, Nguyên Thạch với tâm địa của kẻ phản động, thường xuyên viết bài xuyên tạc, nói xấu chế độ, chống phá Đảng, Nhà nước Việt Nam
Nguyên Thạch là tên bán nước hại dân. Dù có xuyên tạc, chửi càn như thế nào nhưng hàng triệu người dân Việt Nam luôn tin vào đường lối đúng đắn của Đảng Cộng sản Việt Nam
Nguyên Thạch đích thị là con kền kền, loài chỉ thích ăn xác thối, thích dân ta rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy, chết chóc mọi nơi khi chiến tranh xảy ra. Từ đó Y đứng giữa hưởng lợi… Loại này phải bị tiêu diệt ngay, nếu không mầm họa chết chóc sẽ được Y reo dắt trong nay mai!.
Những loạn ngôn của Nguyên Thạch nhằm xuyên tạc, chống phá chế độ, kêu gọi người dân biểu tình là hành động đê hèn của kẻ bán nước “cầu vinh”. Hành vi của Nguyên Thạch cần bị lên án, bác bỏ và trừng trị trước pháp luật.
Nguyên Thạch đúng là con Kền kền
Nguyên Thạch là kẻ thường xuyên có các viết bài trên các trang mạng phản động, nhằm tuyên truyền các luận điệu phản động chống đối chế độ, chống Đảng, Nhà nước. Chúng ta phải cảnh giác trước những luận điệu của y
Đầu Xuân Không Quên Ơn “Bác Đảng”
Tác giả: Nguyên Thạch
Nhờ có Bác nên đất nước hôm nay như một bãi rác
Nhờ chủ nghĩa Lê-Mác nên Việt Nam mới tan tác ngậm ngùi
Cộng sản cai trị dân bằng súng đạn, bằng dùi cui
Chủ Nghĩa Xã Hội đã đẩy dân tộc thành mù đui tăm tối.
Nhờ có Bác dẫn đường chỉ lối
Nên Việt Nam mới quì gối lạy ngoại bang
Bác đã dựng nên một lũ mọi rợ mang tính bầy đàn
Quản lý dân chúng bằng nhà tù và côn an cai trị…
Cũng nhờ có Bác đã biến đảng thành ma cô, thành yêu quỉ
Dân thành?
Trai lao nô, gái đánh đĩ xứ người
Bác dựng nên một lũ cầm quyền là khỉ đột, là đười ươi
Lê Đức Thọ, Lê Duẩn, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Đỗ Mười, Lê Đức Anh cùng một bọn ăn thịt sống, uống máu tươi đồ tể.
Nhờ có Bác mà đảng mới oai phong bệ vệ
Đã biến dân thành giun, dế, trâu, bò
Bác lập nên một thể chế XIN CHO
Nhờ có Bác nên đảng no, dân đói.
Nhờ có Bác nên dân Việt đã trở thành tôi mọi
Công ơn của Bác?
Việt Nam sáng chói vô cùng
Bác đã có công xây dựng tình hữu nghị Việt-Trung
Không còn riêng hai nước và nay có cùng biên giới
Nơi “chín suối” Bác đã thỏa lòng mong đợi
Con đường Việt Nam đã tiến tới thuộc Tàu
Cả vùng Biển Đông, Trung cộng đã chiếm lấy làm ao
Khắp nẻo đất Việt, đàn anh ra vào thoải mái
Bác đã dạy dỗ lớp hậu duệ phải ca ngợi đất nước Trung Hoa vĩ đại
Đàn anh nếu cần thì lãnh thổ, lãnh hải cũng dâng
Hiến cả nước non để đổi lấy sự bảo kê nếu đảng cảm thấy cần
Và đẩy cả dân tộc làm thứ dân nô lệ.
Đảng là quyền lực, là vua, là chúa tể
Dân là gia nô, là giun dế phận hèn
Là bầy khỉ lang thang đít đỏ mặt đen
Dẫu sao đi nữa thì hơn 8o năm cũng đã quen bị trị.
Bác đã nói: Độc lập Tự do là trân quí
Lời của Bác?
Lời gái đĩ già mồm
Đạo đức của Bác?
Tánh chĩa, chí chôm
Tư tưởng của Bác?
Như đầu tôm đầy cứt.
Nhờ có Bác mà Việt Nam hôm nay tiến lên vượt bực
Được mang danh danh hạng nhứt quán quân
Nhứt ăn cắp
Nhứt trí trá
Nhứt gian dối
Nhứt mụ mị
Nhứt ngu đần…
Hầu như tất cả Quốc Hội, đảng, nhà nước luôn cúi mặt, quì hai gối dạ dạ vâng vâng BÁN NƯỚC!
Nhờ có Bác mà nay Việt Nam đi ngược
Hòn ngọc viễn Đông tiến trước về sau
Đi theo đuôi thế giới và ngửi đít ngay cả với Singapore, Mã Lai, Hàn Quốc, Thái, Miên, Lào
Nguyện làm tôi tớ cho Đặng, Mao, Tập cộng.
Nhờ có Bác mà hôm nay dân dở chết, dở sống
Đất nước chìm ngập sâu trong đống bùn lầy
Công ơn của Bác đã mang chủ nghĩa hoang tưởng về đây
Dìm dân tộc vào đọa đày không lối thoát…
Khen Hồ Chí Minh lắm vì Bác đã giết chết cả dân tộc này, giết thật ngọt.
Nguyên Thạch
Khi ma quỉ múa hát trên những xác người
Loài ma quái hát trên những xác người
Loài quỉ dữ rú lên những tiếng cười
Những tiếng vỗ cánh nghe rợn người kinh sợ.
Những tiếng than van của những người chợt nhận ra mình là phận tôi tớ
Những tiếng khóc vỡ òa khi xác chìm giữa trùng khơi không còn dịp nhìn mặt con, mặt vợ
Tiếng nấc từ những con tim chưa trả nợ tang bồng.
Chúng vẫn múa trên non sông đổ nát
Chúng ăn mừng trên khối xác bị nướng trên ngọn lửa hung tàn
Chúng vẫn kéo dài những vũ điệu dã man và chúng cứ hát những bài hát vô lương
Chúng là tàn độc, là ma quỉ, là tai ươn…
Và
Tôi đã thấy
Tôi đã thấy những bàn tay gầy yếu
Của em thơ và của những cụ già
Ngón run run vạch mái lá thò ra
Xin trợ giúp những phần quà mì gói
Tôi chứng kiến người mẹ mang bầu bụng đói
Lặp cặp lạnh run trong câu hỏi vô thần
Tôi đã làm những gì có thể làm để chia sẻ với người dân
Tình hải ngoại mối ân cần xa vạn dặm.
Lũ tràn về miền Trung, gây đau thương lắm
Lũ hoành hành
Lũ ngập cả trời quê
Lũ chặn tương lai
Lũ chắn cả lối về
Lũ vô cảm mải mê trong tham vọng.
Tôi đã thấy cũng như tôi đã sống
Kiếp nhọc nhằn vô vọng của dân đen
Lối tương lai như ngõ tối không đèn
Đường nô bộc dần quen đời trâu ngựa.
Tôi đã thấy nơi thị thành quán bar nhà chứa
Những thằng tham quan
Những đứa lộng hành
Bày vẽ cuộc chơi gái trẻ lầu xanh
Còn trẻ lắm học hành chưa hết lớp.
Khách sạn bốn năm sao rượu bia choáng ngợp
Chúng thi nhau vung vãi đổ trên đầu
Đèn phố sáng chưng
Mờ dấu những vùng sâu
Miền Trung đó đục ngầu con nước cuộn.
Họa thiên tai cứ triền miên giáng xuống
Bọn tham quan vẫn ăn uống tiệc tùng
Nỗi đau này, đâu phải nỗi đau chung !
Dân khốn khổ bần cùng đành gánh chịu.
Bao nghịch lý, muôn vàn điều khó hiểu
Đau dân tôi
Nước nhược tiểu nhọc nhằn
Tròng ách trên đầu nối tiếp vạn khó khăn
Ngô khoai độn miếng ăn còn cơ nhọc.
Biến cố tai ương chỉ dân nghèo đùm bọc
Chắt chiu san sẻ từng nắm thóc cọng rau
Trong khi những thằng tham quan thì xe đẹp kín rào
Lộng lẫy biệt thư
Mặc niềm đau đồng loại.
Tôi đã thấy cùng muôn ngàn điều muốn nói
Đời lang thang dân đói cả ba miền
Uống máu của dân, quan các cấp sống như tiên
Vàng thành khối gởi tiền ra ngoại quốc.
Dòng đời trôi dân nghèo lê chân đất
Bọn nhà quan thì no giấc chăn lành
Lũ tràn về cuốn thóc lúa lẫn chòi tranh
Việt Nam hỡi
Trời hành thêm oan nghiệt.
Người Việt dẫu tha hương nhưng tình luôn tha thiết
Nghĩa đồng bào
Một nước Việt tang thương
Tôi đã thăm, đã nhìn thấy quê hương
Nên mong đợi mai con đường Dân Chủ.
Việt Nam ơi bao giờ tan bầy quỉ?
Nguyên Thạch
Dáng Quì
Tác giả: Nguyên Thạch
Thật nhục nhã cho những ai cúi mặt!
Lưng oằn cong!
Thảm hại một dáng quì
Cũng là người
Sao lại để người khi?
Vứt chí khí…
Cũng chỉ vì danh lợi.
Coi vận mệnh quốc gia như thân tầm gởi
Nhốt toàn dân, lùa tới kẻ thù
Trùm tương lai bằng mây phủ âm u
Đất nước lâm nạn từ mùa thu cách mạng!.
Họ cúi đầu
Quì tâu tặc Hán
Gấm vóc non sông đem dâng bán, tráo buôn
Sẵn sàng rắp tâm làm những tên Thái thú cúi luồn
Những tên bạo chúa?
Diễn tuồng lừa mị.
Ôi cả lũ Trung ương đảng cùng Bộ chính trị
Cuốc Hội, Côn an?
Một bọn đĩ già mồm
Chúng cúi đầu trước giặc ngoại xâm nhưng rất tận tụy vào việc chỉa, mưu chôm
Vàng chất khối, đỏ lòm biệt thự.
Chúng là những ác thú.. sài lang quỉ dữ
Ác với dân đen
Với thiên tử thì rất hèn
Tuy cúi đầu nhưng mắt luôn láo liên để tranh nhau giành giựt bon chen
Cướp bóc tham nhũng… thành thói quen để sống.
Hạng trí hẹp tâm hèn thì làm sao bảo vệ được nòi giống?
Đổi lợi ích riêng tư, dẫu phải triều cống Quê Hương
Hung tàn, xảo trá thì tự nó đã không có tình thương
Vì bất trí nên vào đường lụn bại.
Ngẫm sự đời?
Ôi nhân gian thế thái!
Bọn hôn quan, tất chiến bại, lẽ đương nhiên
Chủ nghĩa Tam vô, đã chối bỏ thánh hiền
Vua quan quì gối thì dĩ nhiên mất nước.
Bọn cộng sản là một bầy thú hoang đi ngược.
Nguyên Thạch
Tiếng Hú Của Bầy Quỉ Dữ
Tác giả: Nguyên Thạch
Say vũ điệu chúng cất cao tiếng hát
Trên xác em thơ, xác của mẹ già
Trong màn đêm giọng lanh lảnh của bầy ma
Nghe rờn rợn khối sơn hà tan vỡ.
*
Bầy quỉ dữ tung cao tiếng hát
Át tiếng than át cả điệu buồn
Nhìn hoang vu, đôi mắt lệ sầu tuôn
Nước vẫn đục…lạc nguồn xa mãi.
Bên góc phố, tôi gặp người em gái
Lời buồn tênh, nghe tê tái cuộc đời
Em đứng đây để chờ đợi khách chơi
Nuôi đàn em dại…em ơi đứt ruột
Sớm ghé rừng hoang anh cầm cây cuốc
Những nhát sâu như cuốc chính đời mình
Xới đất khô tìm chữ nhục, chữ vinh
Đất cằn cỗi, đầy lệ tình đất mẹ.
Inline image
Đêm hoang lạnh, xa nghe tiếng ré
Đàn trẻ thơ mất mẹ thét gào
Bóng đêm đen phủ dầy đặc nỗi đau
Đầy hoảng sợ tương lai nào cuộc sống?
Rừng âm u gió gào bão lộng
Ôi nước non, nòi giống còn không?
Quê hương ơi tan nát cả lòng
Bầy quỉ dữ cuồng ngông đốn mạt
Say vũ điệu chúng cất cao tiếng hát
Trên xác em thơ, xác của mẹ già
Trong màn đêm giọng lanh lảnh của bầy ma
Nghe rờn rợn… khối sơn hà tan vỡ.
Nguyên Thạch