Bộ mặt thật của RSF
Vừa qua, Tổ chức phóng viên không biên biên giới (RSF) lại thông tin xuyên tạc, sai sự thật, vu khống tình hình tự do báo chí ở Việt Nam. RSF xảo trá vu cáo: tại Việt Nam báo chí bị cấm đoán, internet bị theo dõi và kiểm soát chặt chẽ, nhiều công dân mạng và blogger bị chính quyền đàn áp; chúng còn xếp Việt Nam đứng thứ 175 trong số 180 quốc gia “đàn áp tự do báo chí”. Đó là những luận điệu xảo trá, cố tình xuyên tạc sự thật của RSF. Vậy, bộ mặt thật của RSF là gì?
Tổ chức Phóng viên không biên giới (RSF) do nhà báo người Pháp Robert Ménard thành lập năm 1985. Đây là tổ chức phi chính phủ, hoạt động nhờ tài trợ một phần từ Chính phủ Pháp, một phần từ Chính phủ Mỹ. Ngay từ đầu, RSF đã tự cho mình quyền cổ xúy tự do báo chí, tự do ngôn luận kiểu phương Tây. Những năm gần đây, dưới sự tài trợ, thao túng của các nhà tài phiệt phương Tây, tôn chỉ, mục đích hoạt động của RSF ngày càng trở nên méo mó, lệch lạc. Tổ chức RSF tự khoác cho mình quyền bảo vệ các nhà báo, nhưng trên thực tế RSF không hề bảo vệ các nhà báo chân chính mà chỉ tiếp tay cho một số Blogger và các nhà báo giả danh để hoạt động chống phá chính quyền của một số nước; rất nhiều quốc gia đã lên tiếng phản đối RSF.
Tổ chức này đã từng bị tố cáo nhận hàng trăm nghìn USD từ các tổ chức phản động lưu vong người gốc Cuba và một số tổ chức đối lập tại Venezuela để tiến hành chiến dịch truyền thông chống Nhà nước Cuba và Chính phủ của Tổng thống Hugo Chavez trong cuộc khủng hoảng chính trị ở Venezuela tháng 4-2002. RSF còn nhận tiền từ các tổ chức, cá nhân để tham gia lật đổ Tổng thống Haiti, J.B. Aristide trong cuộc khủng hoảng chính trị ở nước này năm 2004. Nhiều nước đã lên tiếng tố cáo, phê phán RSF sử dụng phương pháp “người mù một mắt” để đưa tin về cái gọi là “tình trạng đàn áp nhà báo trên thế giới”. Tổ chức RSF luôn xếp hạng tự do, báo chí dựa vào “danh sách đen” của Bộ Ngoại giao Mỹ, mà “danh sách đen” này luôn nổi lên các nước như I-ran, Xy-ri, Triều Tiên, Việt Nam, Cu-ba, Trung Quốc; nhưng RSF lại né tránh, không đưa ra bất kỳ báo cáo nào về hoạt động chống lại nhà báo của Mỹ và các đồng minh.
Với Việt Nam, đây không phải là lần đầu tiên RSF lên tiếng bóp méo, xuyên tạc tình hình tự do báo chí ở nước ta. Tổ chức RSF luôn cố tình phớt lờ các thông tin và số liệu chính thống về vấn đề tự do báo chí ở Việt Nam. RSF không hề tổ chức nghiên cứu, khảo sát thực tế tại Việt Nam để thấy sự phát triển phong phú và đa dạng của hệ thống truyền thông ở Việt Nam, cùng với đội ngũ phóng viên hàng chục nghìn người; ngược lại, RSF chỉ giỏi suy diễn, cóp nhặt tin tức một chiều, phiến diện, rồi tìm cách bóp méo, xuyên tạc. Tổ chức RSF cố tình khai thác thông tin từ một số website, blog của các thế lực thù địch chống phá Việt Nam, rồi phỏng vấn một số nhân vật vốn có định kiến cố hữu và cái nhìn thiếu thiện chí đối với Việt Nam; từ đó “lập lờ đánh lận con đen” để vu cáo Việt Nam vi phạm quyền tự do, báo chí. Nhưng tất cả sự thật về tự do, báo chí ở Việt Nam đã phản bác lại những gì mà RSF cố tình vu khống.
Tại Việt Nam, quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí được Hiến pháp ghi nhận, tôn trọng và bảo đảm. Theo đó, tất cả các bản Hiến pháp của nước ta từ trước đến nay đều có những quy định về tự do ngôn luận, tự do báo chí và khẳng định đây là một trong những quyền cơ bản nhất của con người, của mọi công dân. Điều 25, Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam quy định: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”. Điều 2, Luật báo chí Việt Nam quy định: “Nhà nước tạo điều kiện thuận lợi để công dân thực hiện quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn luận trên báo chí và để báo chí phát huy đúng vai trò của mình”. Ðảng và Nhà nước Việt Nam luôn lắng nghe và tôn trọng ý kiến đóng góp của mọi tầng lớp nhân dân đối với việc xây dựng, thực thi chính sách, pháp luật, thông qua hệ thống báo chí truyền thông. Báo chí Việt Nam là kênh thông tin, phản biện xã hội rộng rãi, công khai, dân chủ, nhanh chóng, có hiệu quả. Những trường hợp mà RSF, gọi là các Bloggers bị đàn áp như: Nguyễn Văn Đài, Tạ Phong Tần, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, thì đây là những người đã lợi dụng việc tự do ngôn luận, tự do báo chí, lợi dụng mạng xã hội để tuyên truyền, chống phá đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách và luật pháp của Nhà nước Việt Nam. Vì vậy, việc họ bị xử lý theo pháp luật là hoàn toàn chính xác theo đúng Luật pháp Việt Nam và luật pháp quốc tế.
Như vậy, Tổ chức RSF thực chất chỉ là một công cụ đắc lực cho các tổ chức phản động nhằm chống phá tình hình nội bộ các quốc gia, chứ chẳng hề có cái gọi là “tự do” như họ quảng bá. Thực chất, RSF hoạt động chỉ nhằm phục vụ cho lợi ích của một số quốc gia và tổ chức, chứ không phải vì dân chủ và nhân quyền như họ rêu rao. Đó là bộ mặt thật của tổ chức RSF./.