Phỉ báng văn hóa, truyền thống dân tộc – Đúng là bọn ngu ngốc, cuồng điên
Đọc bài viết của tác giả Trần Minh Thảo trong bài “Sinh tồn, phát triển hay tiêu vong” đăng trên www.anhbasam.wordpress.com, tôi thấy ông nhìn lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam thiếu khách quan và thiển cận. Cái cách ông viện dẫn lịch sử, đem những sự kiện, hiện tượng rời rạc, mang đậm dấu ấn cá nhân trong lịch sử để quy kết bản chất của cả một dân tộc, nguyền rủa cha ông, vất bỏ lòng tự tôn dân tộc đã thể hiện rõ điều đó. Ông nhận xét về Người Việt Nam là “tầm văn hóa, tầm vóc nhân cách của Người Việt qua các triều đại là gống nhau: tàn bạo với đối phương để sống còn (sinh tồn)” và “hiện nay vẫn đấu tranh sinh tồn (cướp bóc, tước đoạt, giết hại lẫn nhau mà ưu thế nghiêng về quyền và tiền)”. Ông xuyên tạc một cách trắng trợn bản chất các cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa trên thế giới như Nga, Trung Quốc, Cu Ba…và của nhân dân ta do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo, cho rằng đó là các cuộc khởi nghĩa nông dân “là tên gọi khác của khởi nghĩa nông dân” với mục đích là “ tước đoạt lại không gian sinh tồn mà ông cha đã bị tước mất rồi truyền lại cho con cháu”. Ông ta quy kết: “Hiện nay tuy có ý kiến nói Việt Nam phát triển rực rỡ nhưng thực chất vẫn là tiếp tục cuộc đấu tranh để tồn tại và xuống cấp thảm hại, không có dấu hiệu của sự phát triển bền vững, văn minh, có văn hóa”. Theo như lời của ông thì phát triển của Việt Nam vẫn như thời trung cổ! Thật là một điều phỉ báng và xuyên tạc bỉ ổi nhất mà ông nói về Người Việt Nam và xã hội mà nhân dân Việt Nam đang xây dựng.
Chúng ta đều biết rằng con người sống không chỉ có đấu tranh để sinh tồn, nếu chỉ để tồn tại thì không thể là cuộc sống của con người. Cái gọi “không gian sinh tồn” mà ông nói đến đâu phải của xã hội loài người mà đó là đặc trưng của thế giới loài vật, bởi con vật mới sống theo bản năng, chỉ đấu tranh để sinh tồn, còn con người không chỉ sinh tồn mà còn có đời sống văn hóa, đời sống tinh thần, có lòng tự hào, tự tôn dân tộc. Ông Trần Minh Thảo viện dẫn lịch sử dân tộc mà không thấy được hồn phách dân tộc, không thấy được dân tộc ta dù nhỏ bé nhưng vẫn kiên cường vượt qua nghìn năm Bắc thuộc, tồn tại với tư cách là một dân tộc. Cái mà dân tộc Việt Nam giành và giữ được qua hàng nghìn năm đấu tranh dựng nước và giữ nước đâu chỉ là “không gian sinh tồn”, mà còn là “không gian văn hóa”, cái tạo nên bản sắc và tâm hồn Việt Nam. Nếu chỉ tồn tại với tư cách là một “không gian sinh tồn” thì dân tộc Việt Nam đã tiêu vong từ lâu rồi, đâu còn là một dân tộc ngày càng có vị thế trên trường quốc tế như ngày nay.
Dưới con mắt của một kẻ lạc loài, Trần Minh Thảo tự sự sỉ nhục dân tộc Việt Nam không có văn minh, văn hóa. Ông tỏ lòng biết ơn thực dân Pháp và đế quốc Mỹ khi xâm lược nước ta, đã khai hóa văn minh cho dân tộc Việt Nam, ông ta cho rằng sự xâm lược, nô dịch dân tộc Việt Nam đã “hình thành trong xã hội Việt Nam một khuynh hướng tư tưởng khác với hoặc cao hơn khuynh hướng đấu tranh sinh tồn: đấu tranh để phát triển”. Thế mà ông ta còn “kêu oan” khi cho rằng mình bị gán cho cái nhãn phản động, chống phá cách mạng. Khi một kẻ chỉ biết bợ đỡ, hùa theo giọng lưỡi thực dân, đế quốc đi “khai hóa văn minh”, “biết ơn” kẻ có dã tâm xâm lược nô dịch, giết hại con em, đồng bào mình, biến dân tộc mình thành kẻ nô lê, phụ thuộc, thì cái mác Việt gian, phản động của ông còn oan nỗi gì?
Một kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ, không biết nguồn cội, gốc rễ cha ông, quy kết con người Việt Nam sinh ra đã tàn bạo, để sống còn, thì ông Thảo có tư cách gì để bàn luận về sự phát triển của Việt Nam. Nếu ông có mang dòng máu người Việt thì cũng đừng vì mục đích bôi nhọ sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, xóa bỏ chế độ xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng để cố tình xuyên tạc. Ông xỉ nhục dân tộc mình như vậy thì không ai có thể nghe theo lời khuyên bảo của ông cả. Ông không đủ tư cách là một người Việt Nam mang dòng máu người Việt Nam để khuyên bảo người khác làm thế này hay thế khác, khi mà tâm hồn, lời nói và việc làm của ông đều đi ngược lại truyền thống, bản sắc và văn hóa con người Việt Nam./.
Trần Minh Thảo là người Việt Nam nhưng không có trong mình một chút gì bản sắc và tâm hồn người Việt. Chính cuộc cách mạng tháng Tám của nhân dân ta do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo, cái mà ông gọi là “tên gọi khác của khởi nghĩa nông dân” đã đưa cha mẹ ông khỏi kiếp ngựa trâu, bản thân ông được học hành để hiểu biết thế giới. Nhưng ông càng được học hành thì sự hiểu biết của ông lại gần trở về với loại thú vật. Một người lành lặn tử tế như ông mà sao mẹ cha không thờ lại đi “biết ơn” kẻ có dã tâm xâm lược nô dịch, giết hại con em, đồng bào mình, biến dân tộc mình thành kẻ nô lệ. Thật uổng công cho những bậc sinh thành ra Trần Minh Thảo./
Tôi hoàn toàn đồng ý với tác giả Anh Phương, với hành động và lời nói của mình Trần Minh Thảo đã tự tách ra đối lập với dân tộc, đối lập với “mã gen văn hóa” của mình. Không hiểu hắn mang giống “gen” gì? Chắc trong hắn chỉ còn là cái “gen nô lệ” đang gào thét vì chính chủ nhân của nó cũng không thích được người ta giải thoát mà luôn mong ngóng cái thân phận chó ngoại bang của Trần Minh Thảo.
Từ khi biết chữ tới giờ tôi chưa thấy ai trong lịch sử ca ngợi những kẻ đi nô dịch đất nước của chính mình. Và thật bất ngờ hơn khi thấy một vị vỗ ngực nói chuyện về văn hóa Việt Nam lại tỏ lòng biết ơn thực dân Pháp và đế quốc Mỹ khi xâm lược đất nước, đã khai hóa văn minh cho dân tộc Việt Nam. Lố bịch thay! Người ta nói: cáo chết thì cũng quay đầu về tổ, đến con vật nó cũng biết trân quý mảnh đất nơi nó sinh ra. Vậy mà một con người hẳn hoi như ông Trần Minh Thảo lại không thấy! Lẽ nào ông còn kém cỏi hơn loài cầm thú hả ông Thảo?
Phỉ báng văn hóa, truyền thống dân tộc không chỉ là hành động “điên cuồng”, đê hèn mà còn là tội ác không thể tha thứ. Trần Minh Thảo – kẻ quay lưng vởi Tổ quốc, “tự nguyện” dâng linh hồn cho quỷ dữ, cố tình quyên nguồn cội, gốc rễ cha ông không có tư cách để bàn luận về sự phát triển của dân tộc Việt Nam. Những kẻ như hắn đáng muôn lần chết.
Trần Minh Thảo kẻ “có học thức nhưng lại thiếu văn hóa”, hắn là người Việt Nam song lại không có một chút kiến thức hiểu biết nào về văn hóa của chính hắn, chứ chưa nói đến sự hiểu biết về văn hóa tối thiểu của người Việt Nam. Văn hóa, nó như một cái chứng minh thư hay thẻ căn cước để nhận biết con người này hay người kia ở nước nào đến; thông qua văn hóa giao tiếp, ứng xử nó khảng định con người đó có văn hóa hay không. Và như vậy, chúng ta khảng định rằng tên Trần Minh Thảo chẳng có lấy một chút văn hóa nào, hay nói cách khác hắn cũng chỉ như “cây tầm gửi” mà thôi.
Văn hóa gì mà h có người đẻ con mà ko biết mình có bầu. Nhìn lại thử xem
Qua mấy nghìn năm lịch sử, dân tộc Việt Nam đã phải đương đầu với rất nhiều thế lực ngoại bang hung bạo và tàn ác nhắm xâm lược, đô hộ, dân tộc ta với giã tâm “Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm
Bại nhân nghĩa nát cả đất trờị
Nặng thuế khóa sạch không đầm núi.
Người bị ép xuống biển dòng lưng mò ngọc,
Ngán thay cá mập thuồng luồng.
Kẻ bị đem vào núi đãi cát tìm vàng,
Khốn nỗi rừng sâu nước độc.
Vét sản vật, bắt dò chim sả, chốn chốn lưới chăng.
Nhiễu nhân dân, bắt bẫy hươu đen, nơi nơi cạm đặt.
Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ,
Nheo nhóc thay kẻ góa bụa khốn cùng.
Thằng há miệng, đứa nhe răng,
Máu mỡ bấy no nê chưa chán,
Nay xây nhà, mai đắp đất,
Chân tay nào phục dịch cho vừa ?
Nặng nề những nổi phu phen
Tan tác cả nghề canh cửi.
Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!
Lòng người đều căm giận,
Trời đất chẳng dung tha;”. Nhưng dân tộc ta vẫn kiên trì và anh dũng đứng lên, đấu tranh giành lại độc lập dân tộc, tự do cho nhân dân, giữ vững, bảo tồn và phát huy giá trị văn hóa Việt Nam. Tuy nhiên, dân tộc ta – một dân tộc yêu chuộng hòa bình và luôn đề cao tính nhân văn, nhân đạo “Quân giặc các thành khốn đốn, cởi giáp ra hàng
Tướng giặc bị cầm tù,
Như hổ đói vẫy đuôi xin cứu mạng
Thần vũ chẳng giết hại,
Thể lòng trời ta mở đường hiếu sinh”